Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu và cảm nhận hai khổ thơ cuối trong bài thơ “Viếng lăng Bác” của nhà thơ Viễn Phương. Hai khổ thơ cuối đề cao tình cảm thành kính và niềm xúc động sâu sắc của tác giả đối với Bác Hồ. Bài thơ này thể hiện sự tôn kính và lòng biết ơn không biên giới của nhân dân Việt Nam dành cho Người.
TÓM TẮT
Hình ảnh trong hai khổ thơ cuối
Hai khổ thơ cuối trong bài “Viếng lăng Bác” mang đến cho chúng ta những hình ảnh tươi đẹp và sâu sắc về Bác Hồ và tình cảm của tác giả.
Hình ảnh Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên, Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền.”
Hình ảnh Bác Hồ nằm trong giấc ngủ bình yên được nhà thơ tả ra cực kỳ chân thực và xúc động. Trước mắt chúng ta chỉ thấy hình ảnh Bác đang nằm yên, nhưng lòng biết ơn của mọi người đối với Bác vẫn mãi mãi. Vầng trăng sáng dịu hiền như thể đang bao phủ khung cảnh trong lăng và tỏa sáng lên hình ảnh của Bác.
Cảm xúc của tác giả khi phải chia tay Bác
“Mai về miền Nam thương trào nước mắt, Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác, Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây, Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.”
Hình ảnh của tác giả khi phải chia tay Bác làm cho lòng chúng ta tràn đầy cảm xúc. Tác giả muốn trở thành con chim hót quanh lăng Bác, đóa hoa tỏa hương quanh lăng và cây tre trung hiếu trong chốn này để mãi mãi gắn bó với Bác. Câu thơ này thể hiện lòng yêu mến và tôn kính của tác giả đối với Bác một cách chân thành và sâu sắc.
Sự tư duy và ý nghĩa
Hai khổ thơ cuối trong bài “Viếng lăng Bác” thể hiện tư duy nhân văn và ý nghĩa sâu sắc của tác giả.
Tư duy về sự tồn tại của Bác
“Từ giữa chốn tù đày, đến “cảnh khuya” núi rừng Việt Bắc, rồi “nguyên tiêu”… Tuy vậy, Bác chưa bao giờ thảnh thơi để ngắm trăng đúng nghĩa.”
Hình ảnh của Bác được gắn liền với thiên nhiên và vận mệnh dân tộc. Dù Bác đã trải qua muôn vàn khó khăn và gian truân trong cuộc đời, nhưng Bác vẫn luôn dành thời gian và tình yêu thương đối với thiên nhiên và trời xanh. Hình ảnh trăng trong bài thơ cũng mang ý nghĩa biểu tượng cho sự rạng rỡ và tươi đẹp của nền độc lập dân tộc.
Ý nghĩa của sự tận hiến và tình yêu thương
“Tác giả muốn trở thành con chim cất tiếng hót, đóa hoa tỏa hương quanh lăng và cây tre canh giấc ngủ yên lành cho Bác.”
Từ những ước nguyện của tác giả, chúng ta có thể thấy sự tận hiến và tình yêu thương lớn lao mà tác giả dành cho Bác. Muốn trở thành con chim hót, đóa hoa tỏa hương và cây tre trung hiếu là một cách để tác giả được gắn bó với Bác và thể hiện lòng biết ơn sâu sắc đến Người.
Kết luận
Hai khổ thơ cuối trong bài “Viếng lăng Bác” của nhà thơ Viễn Phương thể hiện sự tôn kính và lòng biết ơn không biên giới của nhân dân Việt Nam dành cho Bác Hồ. Sự tư duy và ý nghĩa của bài thơ mang đến cho chúng ta những cảm xúc sâu sắc và tưởng nhớ về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Qua những từ ngữ chân thành và giàu cảm xúc, nhà thơ đã thành công trong việc gửi gắm những tình cảm và tôn kính sâu sắc đến Bác Hồ và đất nước Việt Nam. Đó là một bài thơ đầy ý nghĩa và cảm xúc mà chúng ta không thể quên.