Tác phẩm Người lái đò sông Đà nói riêng và hình tượng người lái đò sông Đà nói chung là một trong những dạng đề thi thường xuyên xuất hiện trong các kỳ đại học trong môn văn học. Và để các bạn có thể hệ thống lại toàn bộ kiến thức về người lái đò sông đà, hãy cùng tmdl.edu.vn tìm hiểu cách lập dàn ý và Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà chi tiết nhất nha.
TÓM TẮT
Lập dàn ý Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà
Dàn ý phân tích hình tượng người lái đò sông Đà sẽ tóm gọn những ý chính mà bạn cần triển khai nội dung trong bài văn đối với chủ đề này.
Bạn đang xem bài: Phân tích người lái đò sông Đà chi tiết nhất
Mở bài cần có đủ 2 ý chính:
- Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa, uyên bác, luôn theo đuổi cái đẹp. Trước cách mạng, họ tìm kiếm vẻ đẹp của quá khứ, và khi cách mạng thành công, họ tìm kiếm vẻ đẹp của hiện tại. Người lái đò sông Đà là một áng văn chính luận kinh điển về tác phẩm sau cách mạng của ông.
- Người Lái Đò là người anh hùng của thời đại xây dựng xã hội chủ nghĩa mà Nguyễn Tuân đang đi tìm, chất vàng 10 thử lửa. Về hình tượng người anh hùng trong bài thơ tiền khởi nghĩa của Nguyễn Tuân (Huấn Cao – Chữ người tử tù)
Thân bài phải phân tích được:
- Lai lịch và ngoại hình ông lái đò sông Đà
- Phẩm chất ông lái đò
- Các biện pháp nghệ thuật miêu tả ông lái đò sông Đà
- Lai lịch
- Ông lái đò sông đà có tuổi đời là 70 tuổi, làm nghề lái đò chở khách qua lại hai bên bờ sông đà trong suốt 10 năm.
- Quê quán ông lái đò sông đà nằm ở ngã tư sông sát tỉnh Lai Châu.
2. Ngoại hình ông lái đò sông Đà
- Tay: Lêu nghêu như cái sào.
- Chân: Lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh, gò lại như kẹp lấy một cái cuống lái tưởng tượng.
- Giọng nói: Ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh sông.
- Đôi mắt: Vòi vọi như lúc nào cũng mong một cái bến xa nào đó trong sương mù.
3. Tính cách người lái đò sông Đà
- Là sự từng trải, gắn bó và yêu nghề lái đò chở khách sang sông
- Ông đã lái đò chở khách hơn 10 năm, xuôi ngược hơn trăm lần, giữ lái độ hơn 60 lần.
- Ông nhớ tỉ mỉ như đinh vào lòng tất cả các con thác hiểm trở.
Nguyễn Tuân đã bày tỏ niềm thán phục về một con người như được sinh ra từ những con sóng, ngọn thác từ sông Đà.
- Lòng dũng cảm: Thể hiện qua cuộc đấu gian lao của người lái đò trên chiến trường sông Đà.
Dẫn chứng sự dũng cảm của ông lái đò sông Đà
- Ở trùng vi thứ nhất: Ông đò có nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt cuống lái, mặt méo lệch đi. Con thuyền bơi chèo vẫn nghe rõ tiếng chỉ huy ngắn gọn và tỉnh táo của người cầm lái, ông lái đò thật sự là một chiến sỹ dũng cảm, rất bình tĩnh nén mọi đau đớn để chiến thắng kẻ thù.
- Ở trùng vi thứ 2: Ông đò đã nắm chắc binh pháp của thần sông, thần đá thuộc quy luật phục kích của lũ đá. Ông cưỡi lên thác sông đà phải cưỡi đến cùng như là cưỡi hổ. Nắm chắc được cái bờm của sóng đúng luồng rồi ông đò ghì cương lái phóng nhanh vào cửa sinh.
- Ở trùng vi thứ 3: ít cửa hơn, bên phải và bên trái đều là luồng chết cả. Cái luồng sống ở ngay giữa con thác. Ông đò như một người chỉ huy dày dạn.
Ba dẫn chứng này là khúc hùng ca ca ngợi sự lao động là vinh quang.
Người lái đò là một nghệ sĩ tài hoa
“ Đêm ấy nhà đò đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam và toàn bàn tán về cá anh vũ, cá dầm xanh. Chả có ai bàn thêm một lời nào về cuộc chiến thắm vừa qua”. Qua đoạn trích này ta thấy cái phi thường đã trở thành cái bình thường. Phẩm chất chiến sĩ đã hòa quyện với phong thái tài tử, nghệ sĩ.
3. Phẩm chất ông lái đò
- Ông lái đò là người có lòng yêu nghề, tâm huyết với nghề và dày dặn kinh nghiệm sông nước.
- Ông là người anh hùng trên sông nước: luôn dũng cảm, kiên cường chiến đấu với thác nước sông Đà.
- Ông là người nghệ sĩ tài hoa trên sông nước.
- Ông là người lao động bình dị, khiêm tốn.
4. Các biện pháp nghệ thuật miêu tả ông lái đò sông Đà
- Nghệ thuật miêu tả nhân vật qua hành động.
- Nghệ thuật sử dụng ngôn từ độc đáo, mới lạ.
- Khả năng huy động kiến thức thuộc nhiều lĩnh vực trong miêu tả tái hiện hình tượng nhân vật.
- Ngòi bút tài hoa, uyên bác,chất ngông trong quan niệm về nghệ thuật, về cái đẹp của ông thể hiện qua cách mà ông xây dựng nhân vật.
Những dẫn chứng về hình tượng người lái đò sông Đà
Sau đây là những dẫn chứng mà các bạn có thể đưa vào bài viết về cách phân tích hình tượng ông lái đò sông Đà gồm:
- Ông là người Lai Châu, quê ông ở ngay cái ngã tư sông sát tỉnh.
- Tuổi gần 70, ông có kinh nghiệm 10 năm lái đò dọc sông Đà, bỏ nghề cũng đôi chục năm; xuôi ngược tới hơn trăm lần, chính tay giữ lái cũng 60 lần cho những chuyến thuyền then đuôi én 6 chèo.
- Tay dài lêu nghêu như cây sào, đôi cánh tay trẻ tráng quá.
- Chân ông lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh gò lại như kẹp lấy một cuống lái tưởng tượng; giọng ông ào ào như tiếng nước mặt ghềnh sông; nhãn giới ông vòi vọi như lúc nào cũng mong một cái bến xa nào trong sương mù; mái tóc bạc, thân hình cao lớn, gọn quánh như chất sừng, chất mun.
Kết bài gồm 2 ý chính:
- Em hãy nêu cảm nhận của mình về hình tượng ông lái đò tiêu biểu cho những người lao động Tây Bắc trong thời kỳ xây dựng xã hội chủ nghĩa, một hình tượng có phẩm chất cao nhất là sự kết hợp giữa chất nghệ sĩ anh hùng và chất nghệ sĩ. 10 Vàng đã vượt qua thử nghiệm lửa.
- Người lái đồ sông Đà là một bài văn miêu tả hiện thực chân thực vẻ đẹp hoang sơ, trữ tình của thiên nhiên Tây Bắc, vẻ đẹp của những người lao động bình thường hiên ngang.
Sơ đồ tư duy phân tích hình ảnh người lái đò sông đà
Sau đây là sơ đồ tư duy phân tích hình ảnh người lái đò sông đà dễ nhớ và đầy đủ nhất !
Bài văn mẫu phân tích cảm nhận hình tượng người lái đò sông đà
Sau đây là bài văn mẫu phân tích hình tượng người lái đò của học sinh giỏi được điểm cao qua các kỳ thi, mời các bạn cùng tham khảo !
Phân tích hình tượng người lái đò sông đà hay nhất
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ lớn, một nhà văn hóa lơn. Ông được mệnh danh là đại thụ trong trong rừng đầu nguồn văn chương Việt Nam thế kỉ XX. Dù sáng tác ở thể loại truyện ngắn hay tùy bút thì các tác phẩm của ông đều hướng đến khám phá cái đẹp tuyệt đỉnh, siêu việt của thiên nhiên và con người bằng ngòi bút tài hoa, phóng túng và uyên bác vô cùng. “ Người lái đò sông Đà “ của ông là một thiên tùy bút tiêu biểu, một khúc ca đầy hào hứng về mảnh đất và con người Tây Bắc. Cùng với hình tượng sông Đà hùng vĩ, thơ mộng là hình ảnh người lái đò trên sông nước đầy tráng kiệt và tài hoa tuyệt đỉnh được nhà văn khắc họa thật độc đáo. Đoạn trích hình tượng người lái đò sông Đà đã thể hiện tập trung nhất về hình tượng ông lái đò sông Đà mà tác giả có dịp tiếp xúc.
Trong chuyến đi thực tế lên vùng cao Tây Bắc những năm 1958 – 1960, Nguyễn Tuân thực sự đã trở thành người giàu có khi ông đã khám phá ra những mỏ vàng, mỏ quặng không phải chỉ của thiên nhiên núi rừng Tây Bắc mà đó là thứ “ vàng trong tâm “ con người nơi đây. Giữa bao nhiêu của chìm, của nổi của mảnh đất hoang sơ ấy, nhà văn có cái nhìn đặc biệt trân trọng và ngưỡng mộ những người lái đò trên sông Đà. Với ông, họ đều là những thỏi vàng nguyên chất của một khối vàng xã hội chủ nghĩa đã qua thử lửa “ thứ lửa mà không một thỏi vàng giả, một cục vàng pha nào chịu nổi”.
Hẳn rằng, trong tùy bút của mình,ông đang chứng minh cho độc giả thấy chất vàng mười rắn rỏi, quý giá ở ông lái đò chở che người Lai Châu. Từ đặc điểm vóc dáng đến nét tài hoa trí dũng của ông đều khảm vào tâm trí người đọc như một bức phù điêu sống động và hài hòa. Đó là ông lão tuổi đã gần bảy mươi với “ các đầu bạc quắc thước và thân hình cao lớn, gọn quánh như chất sừng, chất mun”. “ Cánh tay ông dài lêu nghêu như cây sào”, “ chân khuỳnh khuỳnh gò lại như kẹp lấy một cái cuống lái tưởng tượng”. Vẻ đẹp của thứ vàng trong tâm hồn ông lái đò đã được tôi luyện qua “ lò lửa “ sông Đà và hiện lên đầy ấn tượng qua đoạn vượt ba trùng vi thạch trận trên sông.
Trước hết, đó là vẻ đẹp tình yêu lao động, lòng nhiệt huyết với nghề và dày dặn kinh nghiệm sông nước của ông lái đò. Làm nghề lái đò chuyên chở hàng hóa dọc sông Đà vô cùng vất vả “ người lúc nào cũng dựng đứng lên, phải luôn mắt, luôn tay, luôn chân, luôn gân và luôn tim nữa”. Biết đã thế nhưng ông từng gắn bó với nó suốt 10 năm liền. Ông từng ngược xuôi hơn trăm lần, chính tay giữ lái cũng sáu chục lần cho những chuyến thuyền then đuôi én sáu chèo.
Ông thuộc lòng sông Đà như thuộc bản trường ca đến từng dấu chấm, dấu phẩy, dấu chấm than và cả những đoạn xuống dòng. Ông nhớ như đóng đinh vào lòng những con thác, những mặt ghềnh và thậm chí là bộ dạng ngỗ ngược của những hòn đá trên sông. Đặc biệt ở đoạn sông nhiều thác ghềnh phía Sơn La, sông Đà dàn bàn thạch trận với ba trùng vi, ông đò nắm rõ quy luật phục kích của chúng và nhớ mặt, nhớ vị trí của từng hòn, từng tảng. Sự chú ý, quan sát tỉ mỉ, kỹ lưỡng và ghi nhớ chính xác từng đặc điểm dòng sông của ông đò vừa cho thấy sự nghiêm túc với công việc, vừa thấy lòng say mê, tâm huyết với nghề của ông.
Cuộc vượt thác Đà qua ngòi bút độc đáo của Nguyễn Tuân trở nên sống động như cuộc chiến đấu sinh tử, mà ở đó, ông lái đò Lai Châu hiện lên vẻ đẹp đẽ như một người anh hùng trên sông nước.Giữa trận đồ bát quái, thiên la địa võng đang bủa vây các tay chèo, “ Sóng thác đã đánh đến miếng đòn hiểm độc nhất, cả các luồng nước vô sở bất chí ấy bóp chặt lấy bộ hạ người lái đò” thì ông đò vẫn “ cố nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt lấy cuồng lái mặt méo bệch đi như cái luồng sóng đánh hồi lùng, đánh đòn tỉa, đánh đòn âm vào chỗ hiểm”. Như một chiến binh dũng cảm, ông đò vẫn kiên cường chiến đấu với quân liều mạng ấy dù cơ thể có chịu nhiều thương tích.
Khó khăn mạo hiểm với người lái đò ưa mạo hiểm lại không đáng sợ bằng những lúc “ dại tay, dại chân và buồn ngủ” khi qua những khúc sông không có thác. Dường như, sông Đà càn dữ tợn càng khiến người lái đò càng phấn khích mà bộc lộ hết cái khí chất anh hùng của mình. “ Trên chiếc thuyền sáu bơi chèo, vẫn nghe rõ tiếng chỉ huy ngắn gọn, tỉnh táo của người cầm lái”. Đó là hình ảnh của một con người với sức khỏe phi thường và luôn trong tâm thể chủ động, ngang tàng khi xung trận.
Người dũng tướng sông Đà ở cái tuổi thất thập cổ lai hy vẫn còn dám thách thức với các tay đò đầy khẩu khí “ Tôi dám thi đua với bạn đò ở khắp mấy châu có địa giới loang ra bờ sông Đà” ông dám khẳng định mình còn đủ linh lợi để chở đoàn cán bộ khảo sát một vòng sông Đà. Cái khẩu khí ấy hẳn sẽ làm yên lòng du khách trong khoang thuyền khi cùng ông vượt qua ba trùng vi thạch trận đầy hiểm hóc trên sông. Du khách chưa kịp định thần thì chiếc thuyền đã vượt qua trùng vi thứ nhất trong tiếng hỗn chiến của nước, của đá thác “ Trùng vi thứ nhất có năm cửa trận, bốn cửa tử và một cửa sinh, cửa sinh nằm ở lập lờ phía tả ngạn sông. Không một phút nghỉ tay, nghỉ mắt, ông đò phải phá luôn các vòng vây tiếp theo của sông Đà.
Thủy quái sông Đà đã đánh lừa chiếc thuyền, đánh lừa trí não của người lái đò bằng cách bày bố các cửa sinh, cửa tử lắt léo, không theo quy luật nào. Minh chứng là ở trùng vi thạch thứ hai tăng thêm nhiều cửa tử hơn, bên trái, bên phải đều là luồng chết cả, luồng sống lại nằm ở giữa bộn đá hậu vệ, lập lờ cánh mở, cánh khép. Phải là người có cái đầu thép mới đủ tỉnh táo và sáng suốt để vượt qua những thử thách đầu nguy hiểm của Đà giang. Càng dấn thân vào các trùng vi thạch trận, cơ hội sống càng ít ỏi, chỉ cần một chút khuynh suất tay lái thì cả người và thuyền đều tan xác.
Nhưng ta thực sự ngỡ ngàng và thán phục trước sự kiên cường và dũng cảm của ông đò. Nhìn cách ông lái thuyền băng qua các trùng vi thạch trận mà ngỡ như người kỵ sĩ đang thần phục con mãnh thú bất kham. Sóng sông Đà “ hồng hộc tế mạnh như hùm beo” đá trên sông đà như lũ hải tặc gớm giếc. Ông lái đò vẫn hiên ngang chủ động điều khiển chiếc thuyền đương đầu với thử thách trên sông nước.
Bằng hàng loạt các động từ mạnh như: cưỡi lên thác, nắm chặt lấy bờm sóng, ghì cương lái, phóng nhanh, lái miết… , “ rảo bơi chèo”, “ đè sấn lên mà chặt đôi ra”, tác giả đã tái hiện thật sinh động cuộc chiến đấu không cân sức giữa thiên nhiên hùng vĩ hung tợn và ông lái đò, mà trong cuộc chiến ấy, con người nhỏ bé, đơn độc vẫn giành phần thắng đầy vinh quang. Người đọc như đang được xem một thước phim hành động gây cấn, với những cảnh quay ngoạn mục, mạo hiểm đến thót tim.
Giữa những âm thanh gầm réo ghê rợn của thác, của sóng, giữa bao nhiêu tướng dữ quân tợn đá lớn, đá bé, ông lái đò vẫn không hề nao núng tinh thần “ Cứ phóng thẳng thuyền, chọc thủng cửa giữa đó”, và đánh trúng vào cửa sinh để thoát hiểm. Quả thật, hình tượng người dũng tướng sông Đà không chỉ được xây dựng bằng những hiểu biết sâu sắc về phẩm chất những tay đò trên Tây Bắc của Nguyễn Tuân mà còn bằng cả niềm ưu ái đặc biệt của ông dành cho họ – những con người lao động thầm lặng mà dũng cảm phi thường, họ trở thành biểu tượng của cái đẹp trong quan niệm thẩm mỹ tiến bộ của nhà văn.
Nhưng trên hết, trong cái nhìn của Nguyễn Tuân, ông đò Lai Châu mang vẻ đẹp tuyệt đỉnh không phải chỉ ở sự trí dũng vô song, mà còn là cái đẹp đạt đến trình độ nghệ thuật, cái đẹp toát ra chất tài hoa nghệ sĩ. Đọc đoạn miêu tả cảnh ông đò vượt thác, ta vừa thấy cái cứng cỏi, bản lĩnh của một chiến binh, nhưng cũng thấy ở ông một hình ảnh của một người nghệ sĩ xiếc đi moto bay, chỉ khác phương tiện biểu diễn của ông là chiếc thuyền đuôi én sáu bơi chèo. Với tay chèo lão luyện, ông điều khiển chiếc thuyền nhẹ tênh, lướt đi như không qua các chướng ngại vật trên sông.
Đoạn trích cảnh vượt ba trùng vi thạch trận trên sông Đà khép lại hành trình chinh phục thiên nhiên ở khúc thượng nguồn của ông lái đò nhưng để lại nhiều cảm xúc đẹp đẽ trong lòng người đọc. Ta không chỉ cảm thấy ngưỡng mộ tài năng, khí chất anh hùng, nghệ sĩ của ông lái đò nói riêng, của những người lao động thầm lặng ở mọi miền tổ quốc nói chung mà còn thấy khâm phục khả năng sử dụng ngôn từ, xây dựng hình tượng của ngòi bút Nguyễn Tuân. Tác phẩm “ người lái đò sông Đà “ đã góp phần ngợi ca con người mới, cuộc sống mới trong thời kì đầu xây dựng xã hội chủ nghĩa ở nước ta. Đồng thời cũng góp phần thể hiện quan niệm thẩm mĩ tiến bộ và thông điệp đầy chất nhân văn: Dù bất kể bạn là ai, bạn làm nghề gì, hãy cứ sống hết mình, luôn tâm huyết với nghề nghiệp bạn chọn bạn sẽ trở thành nghệ sĩ.
Cảm nhận hình tượng người lái đò sông đà
Nguyễn Tuân là một trong những gương mặt tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại. Mỗi tác phẩm của anh là một bài ca về vẻ đẹp của cuộc sống và vẻ đẹp của những con người có tâm tư, tình cảm với Tổ quốc. Nguyễn Tuân được độc giả đặc biệt chú ý bởi phong cách nghệ thuật hết sức độc đáo. Bài văn ‘Người lái đò Songda’ cũng là một bài thơ văn xuôi thể hiện rõ nhất những đặc điểm tiêu biểu.
Trên hết, ‘Multi River Ferry’ là một tác phẩm về con người và dòng sông. Nhưng dưới ngòi bút đầy tâm huyết và tài hoa của ông, mọi cảnh vật thiên nhiên đều trở thành tác phẩm nghệ thuật và con người trở thành những nghệ nhân điêu luyện.
Khả năng quan sát và miêu tả tỉ mỉ của Nguyễn Tuân đã xây dựng nên những hình ảnh hùng vĩ giàu sức hấp dẫn của cảnh sắc thiên nhiên, những bức tranh rất sinh động, với vốn từ ngữ rất phong phú và chính xác. Đây là một cây bút rất độc đáo.
Người lái đò trên sông Đà được Nguyễn Tuân nhắc đến trong tác phẩm là một cụ ông 70 tuổi, đã dành trọn cuộc đời cho việc chèo thuyền dọc sông Đà. Đó là một người lái đò dày dạn kinh nghiệm. “Ở Dagang, anh ấy đã đi xuống hơn 100 lần, điều chỉnh tay lái và nắm lấy tay lái khoảng 60 lần …” Công việc và sự vất vả này trong suốt hơn 10 năm làm công việc nguy hiểm.
Người đàn ông này là người từng trải và hiểu biết, chèo thuyền rất thành thạo, đã đạt đến trình độ “ngước mắt lên là nhớ kỹ như đóng đinh từng luồng từng ngọn biển vào lòng đất”. Vượt thác nguy hiểm ”Nguyễn Tuân tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với con người:“ Đối với người lái đò, Sông Đà như một bản anh hùng ca mà ở đó ông thuộc lòng tất cả các dấu chấm than, dấu câu, thậm chí cả chữ ngắt dòng ”. Một so sánh thú vị giữa “rất văn” và “rất Nguyễn Tuân”.
Nguyễn Tuân đã gọi “vàng 10” là hình ảnh người vo vo “với mái tóc hoa râm đặt trên thân hình to lớn, rậm rạp như mun sừng” và đôi tay vẫn là của một “cậu bé”, “quá non”. Anh phải đối mặt với những thử thách của sông Đà như sức mạnh kinh hoàng của đá, dòng sông ngoằn ngoèo, cạm bẫy kinh hoàng khi nhìn thấy những con sóng bọt trắng xóa nơi chân trời đá. Từ hàng nghìn năm nay, những tảng đá ở đây đã bị chôn vùi dưới lòng sông, và mỗi khi một con tàu xuất hiện trong không gian vắng vẻ, ồn ào này, và mỗi khi nó bỏ qua một khúc quanh, một số có khả năng bị rơi. Hãy đứng dậy và bắt thuyền. ”
Một mình, anh chiến đấu như một người dũng cảm. “… bằng cả hai tay để mái chèo không văng vào sóng chiến, họ ném thẳng vào người. Nước vây quanh người, ào ào làm gãy tay cầm và gầm lên.” Đôi khi nó đập vào một bên. Đôi khi nó tải cả con thuyền. Nước bám vào thuyền như một đô vật túm lấy eo người lái thuyền yêu cầu lật ngửa Xuống giữa dòng nước, trời quang mây tạnh ”. Đôi khi cảm giác như người lái đò rơi xuống sông … Những lời giải thích chân thực và táo bạo này cho thấy sức mạnh khủng khiếp của những thác nước hung dữ đối với con người: chỉ cần sơ suất một chút là bạn sẽ bị lóa mắt và mất mạng.
Nhưng dũng cảm và mạnh dạn thôi là chưa đủ. Điều quan trọng hơn là kỹ năng của người lái, điều này đã đưa con thuyền đến một mức độ tinh xảo và nghệ thuật. Tác giả đã so sánh người lái đò qua sông với người lái đò nhảy xuống dốc. Rất nguy hiểm, nhưng người lái xe vẫn phanh chân, phanh tay, tiến, lùi nhưng “không có phanh như thuyền ở thác. Nó không lùi gì cả, nó cứ tiến về phía trước, không đâm vào giữa. của dòng suối và con thuyền rẽ ngang nhưng không bao giờ quay lại. “..” Vẫn sử dụng biện pháp so sánh nhưng ảnh cùng với hình ảnh rất quyết liệt, tác giả giải thích rằng sông Đà luôn biến động, hay thay đổi, và người lái thuyền cần một phản ứng riêng vì mỗi nơi đều có những cạm bẫy nguy hiểm. Có nơi, dòng sông “gào thét như bông đào trắng đang sôi sùng sục, muốn đánh sập con thuyền phải đóng trong nồi nước sôi khổng lồ”. “Nếu nước gặp trục trặc, bạn chết ngay.” Có những “mỏm đá” khác xoáy sâu như một cái giếng “hòn đá hút chìm và ngay chiếc thuyền trồng cây chuối úp ngược rồi biến mất”…
Sông Đà nguy hiểm và vất vả như thế nào đối với con người? Nhưng “con phà cố nén vết thương, đôi chân anh vẫn vững tay lái…”. Khuôn mặt “méo mó” bởi cú đánh hiểm hóc, nhưng “trên chiếc xuồng tôi vẫn nghe rõ những mệnh lệnh ngắn gọn, tỉnh táo của người lái tàu”.
Rõ ràng Nguyễn Tuân hướng đến mục đích cao cả là ca ngợi lòng dũng cảm, tài trí của con người thông qua việc khắc hoạ chân thực sự dữ dội của non sông, chiến công oanh liệt của người lái đò qua bao thác ghềnh, sóng to, gió lớn. 15 năm không một lần mà hàng trăm lần con tàu trở về bến bình yên.
Phân tích hình tượng ông lái đò nâng cao
Nguyễn Tuân với tình yêu thiên nhiên sâu sắc và những khám phá mới trong chuyến hành trình trải nghiệm vùng thượng Tây Bắc đã tạo nên một trang bút kí độc đáo, tái hiện với ngòi bút uyên bác, tài hoa, độc đáo. Đó là sự phô diễn độc đáo vẻ đẹp hùng vĩ và thơ mộng được ví như bản hùng ca không bao giờ cạn của những cánh rừng cổ thụ trên sông Lớn. Song song với hình ảnh dòng sông hoang sơ, phẳng lặng là hình ảnh người thủy thủ dũng cảm, gan dạ, đơn độc chèo thuyền mưu sinh bằng cách chống chọi với dòng sông hiểm trở, đẹp đẽ. .
Nguyễn Tuân là người đầu tiên nhận xét: “Cuộc sống của người lái đò trên sông Đà thực sự là một cuộc chiến hàng ngày với thiên nhiên. Thiên nhiên Tây Bắc đôi khi như nao lòng. Kẻ thù số 1 “. Đó có lẽ là nơi chỉ dành cho những chàng trai cường tráng đủ dũng cảm chống chọi với non sông bằng cả trái tim biết bao gian khổ, gian truân nơi dòng sông hào hùng, kiêu sa ấy. Tình yêu vô bờ bến” đôi khi van xin , rồi khiêu khích, châm biếm, giễu cợt “Như tiếng thú rống, như con trâu mộng giữa rừng trúc trăm đốt…” Đó là một ông già, một ông già không phổng phao kiếm sống. trên sóng nguy hiểm.
Nguyễn Tuân đã xây dựng xuất sắc hình tượng người lái đò với hai vai trò quan trọng, vũ khí duy nhất là người lính dũng cảm bên bến sông xưa và người nghệ sĩ tài hoa. Vẫn viết nên một bản anh hùng ca đẹp đẽ về sức mạnh của những người lao động hàng ngày. Theo Nguyễn Tuân, người lái đò ngược xuôi sông Đà hơn 100 lần, trong đó có 60 lần là người lái chính. Hình ảnh người lái đò Lai Châu hiện ra như sương mù, thân hình khắc ghi hương sông liên quan đến nghề nghiệp của ông “Tay run như sào, chân co như tay lái, hãy tưởng tượng, giọng nói như rót. thác nước, ào ạt đổ về như nhìn vào bến xe Thế giới của đôi mắt… ”Đặc biệt trên ngực ông có rất nhiều‘ củ nâu ’, dấu vết của những ngày tháng vật lộn, trong“ Huân chương Lao động xuất sắc ”.
Ngược lại, anh lái đò không phải là người ưa ôn hòa, anh thích đi qua những thác ghềnh hiểm trở vì anh thích những pha hành động với nguy hiểm, thử thách và cảm giác mạnh ”. Dù tuổi đã cao nhưng trong ông luôn có một tâm hồn trẻ trung, mạnh mẽ, giàu bản lĩnh, bản lĩnh, một niềm tin vào cuộc sống, lòng yêu nghề và con sông Đà hùng vĩ, của công việc. Nó nghiễm nhiên trở thành niềm đam mê bất diệt, niềm vui trong cuộc đời nhọc nhằn của anh. Ngay cả với những nét khái quát đó, hình ảnh ông lái đò của Nguyễn Tuân đã để lại trong tâm trí người đọc những ấn tượng sâu sắc, ấn tượng. Giống như một bản hùng ca, Song Dara trong tâm trí người lái đò thuộc “từng dấu câu, dấu chấm than, đoạn xuống suối” và so sánh tài hoa, tỉ mỉ của người nghệ sĩ. Như thể “trái tim được trao vương miện”. Người lái đò không chỉ tinh thông “binh pháp của thần núi vững vàng” giống như con cháu ông là tướng tài giỏi binh pháp mà còn “biết địch, biết mình, trăm trận trăm thắng”. nghệ sĩ chuyên nghiệp. Tôi hiểu khía cạnh nghệ thuật khó khăn mà anh ấy theo đuổi gần hết cuộc đời. Trong cuộc chiến không cân sức giữa người lái thuyền đơn độc và tên Đà giang hung bạo và nguy hiểm, anh chèo lái con thuyền của mình như một dũng sĩ cưỡi ngựa và cầm kiếm, một mình chém chết kẻ thù của mình như Triệu Vân, chiến thần của Tam Quốc. Anh ta đã xuyên thủng vòng vây của kẻ thù, điều khác biệt duy nhất là tiền tuyến của anh ta rất lớn.
Việc leo lên những thác, ghềnh trên mặt trận đầy hiểm nguy ấy đòi hỏi người lính phải vô cùng dũng cảm và bình tĩnh để đối phó với mọi biến động khôn lường của dòng sông. Chỉ vì một chút bất cẩn của tôi. Ngay cả Internet cũng không còn, huống chi là một nghệ sĩ tài hoa trên dòng sông Đà nghệ thuật. Nguyễn Tuân đã miêu tả những khó khăn, rào cản mà người lái đò phải vượt qua bằng một cái tên rất “chiến binh” và nghệ thuật “bữa cơm trận”. Người lái đò khéo léo lần lượt vượt qua những cửa ải nguy hiểm này, và thỉnh thoảng bị thương, nhưng nỗi đau chẳng thấm vào đâu so với tổn thất về tính mạng. Với kinh nghiệm dày dạn và lòng dũng cảm, với bản lĩnh vững vàng và sự tự tin, anh đã “hoàn toàn nắm được mưu kế của thần núi thần” và hiểu rõ cách đánh, cách né để vượt qua chướng ngại vật đầu tiên. “Mảng microlithic đầu tiên” đầy căng thẳng. Nhiều khi bị đánh thậm tệ, đau đến mức “méo mặt”.
Chúc các bạn sớm viết được 1 bài văn hay cho chủ đề Phân tích người lái đò sông Đà qua bài giảng Phân tích người lái đò sông Đà chi tiết nhất của chúng tôi.
Trang chủ: tmdl.edu.vn Danh mục bài: Phân tích tác phẩm